Én nhỏ Phương Nam
Cô ấy 25kg...
Ai ko biết bế thì đừng bế nhé vì sẽ làm cô ấy đau nếu vô tình va chạm mạnh...
Cô ấy có giọng nói rất khỏe và vang.... Nói liên hồi và luôn giữ mic MC...
Ai ko biết mà tranh mic MC thì liều hồn là cô ấy "nhỏ bé nên cô ấy có quyền giành lại"
Cô ấy năm nay 25 tuổi rồi.... cô ấy luôn trẻ trung và tự tin với trái tim lớn chiếm đa số khối lượng cơ thể mình...
Cô ấy yêu đời và luôn tin vào phía trước con đường cô đi. Cô cho tôi nụ cừơi khi tôi đang muốn dừng lại. Cô cho tôi hạnh phúc khi nói còn nhớ tôi dù tôi đã lỡ hẹn 1 năm rồi. Cô cho tôi niềm tin khi tôi nhìn thấy cô làm việc với cả cơ thể mình...
Cô ấy là Thanh Thảo - Cô Ba ấp Ràng, cô gái mang căn bệnh xương thủy tinh, di chuyển bằng xe lăn và cách trườn mình. Cô cũng đã 10 năm rồi dạy tình nguyện cho trẻ em nghèo tại Ấp Ràng, Củ Chi, TPHCM. Cô cũng là nhân vật mà tôi đã liên hệ để quay clip cho chuyến công tác 1 năm trước, và cũng là người mà tôi quyết định thôi ko quay nữa vì thời gian ko đủ cho việc thực hiện. Và tôi đã quên đi một lời hẹn từ đó.
Và hôm nay, tôi đã gặp, đã cảm nhận với chính bản thân tôi chứ không phải cảm nhận của người làm phóng sự.... Chính tôi tự hỏi "có khi nào, 1 năm sau mới gặp lại là hạnh phúc." vì lúc này tôi đang thực sự cần hơn nữa những ngọn lửa của trái tim chân thành. Cần hơn nữa sự khát khao để chinh phục sự yếu đuối của mình. Cần nhiều hơn sự lắng nghe của chính bản thân mình để yêu đúng mình đang yêu gì, nghĩ gì, thích gì... Và cần hơn nữa, sự kiên trì vời hành trang Sống.
Thế nên, hạnh phúc là chia sẻ để mình kịp tin và kịp yêu lại chính ngọn lửa của trái tim mình. Đam mê để lửa đừng tắt nhé....
Thông tin thêm về Én nhỏ
http://www.congan.com.vn/?mod=detnews&catid=702&p=&id=295887
Ai ko biết bế thì đừng bế nhé vì sẽ làm cô ấy đau nếu vô tình va chạm mạnh...
Cô ấy có giọng nói rất khỏe và vang.... Nói liên hồi và luôn giữ mic MC...
Ai ko biết mà tranh mic MC thì liều hồn là cô ấy "nhỏ bé nên cô ấy có quyền giành lại"
Cô ấy năm nay 25 tuổi rồi.... cô ấy luôn trẻ trung và tự tin với trái tim lớn chiếm đa số khối lượng cơ thể mình...
Cô ấy yêu đời và luôn tin vào phía trước con đường cô đi. Cô cho tôi nụ cừơi khi tôi đang muốn dừng lại. Cô cho tôi hạnh phúc khi nói còn nhớ tôi dù tôi đã lỡ hẹn 1 năm rồi. Cô cho tôi niềm tin khi tôi nhìn thấy cô làm việc với cả cơ thể mình...
Cô ấy là Thanh Thảo - Cô Ba ấp Ràng, cô gái mang căn bệnh xương thủy tinh, di chuyển bằng xe lăn và cách trườn mình. Cô cũng đã 10 năm rồi dạy tình nguyện cho trẻ em nghèo tại Ấp Ràng, Củ Chi, TPHCM. Cô cũng là nhân vật mà tôi đã liên hệ để quay clip cho chuyến công tác 1 năm trước, và cũng là người mà tôi quyết định thôi ko quay nữa vì thời gian ko đủ cho việc thực hiện. Và tôi đã quên đi một lời hẹn từ đó.
Và hôm nay, tôi đã gặp, đã cảm nhận với chính bản thân tôi chứ không phải cảm nhận của người làm phóng sự.... Chính tôi tự hỏi "có khi nào, 1 năm sau mới gặp lại là hạnh phúc." vì lúc này tôi đang thực sự cần hơn nữa những ngọn lửa của trái tim chân thành. Cần hơn nữa sự khát khao để chinh phục sự yếu đuối của mình. Cần nhiều hơn sự lắng nghe của chính bản thân mình để yêu đúng mình đang yêu gì, nghĩ gì, thích gì... Và cần hơn nữa, sự kiên trì vời hành trang Sống.
Thế nên, hạnh phúc là chia sẻ để mình kịp tin và kịp yêu lại chính ngọn lửa của trái tim mình. Đam mê để lửa đừng tắt nhé....
Thông tin thêm về Én nhỏ
http://www.congan.com.vn/?mod=detnews&catid=702&p=&id=295887
Nhận xét
Đăng nhận xét