Kiếm tiền trong đam mê...

Ba...
Hôm nay con ngồi nói chuyện với một người em. Đã lâu rồi con mới lắng nghe và cảm nhận nhiều thế.... Con định ko viết nhiều nữa để tập trung học thôi, nhưng có lẽ đi qua nhiều con đường, gặp nhiều ngã tư, ngã ba mới thấy có nhiều người giỏi, trí lớn, tài cao nhưng cách họ chọn mục đích lại khác nhau quá.
Cách làm việc, các suy nghĩ em ấy và con giống nhau. Em ấy là một người chụp ảnh có thể nói biết cách đưa con mắt mình vào bức ảnh, tác phẩm em ấy tạo ra có thể được định mức giá từ lúc em ấy biết làm nên nó. Con thì chỉ biết chụp những cái con thấy, con cảm nhận về nó và yêu nó thôi. Cách làm việc và quan tâm người khác cũng giống nhau. Em ấy là cậu bé tốt nhưng khác con vì cái tôi ích kỉ quá lớn và đồng tiền có trong tay em đã khiến cho em suy nghĩ ở độ tuổi 22 là "Ta quá giỏi". :((

Trong công việc, con biết là có công bằng thì mới có phát triển nhưng nếu như ko có cái Tâm cho mối quan hệ đồng nghiệp thì có bao giờ đoàn kết và bền vững không?
" Nếu hôm nay tôi cần bạn thì tôi ở bên bạn, còn ngày mai tôi ko cần nữa thì tôi sẽ rời xa, đá bạn ra khỏi làn đường tôi đi. Hay chỉ cần bạn động chạm vào quyền lợi của tôi, làm tôi bực mình thì tôi sẽ đá bạn đi ngay." Điều đó có dễ dàng làm ko? Với con hòan tòan ko dễ....
Mỗi quyết định làm tổn thương hay làm ai đó gặp khó khăn đều phải nghĩ đến bản thân mình trong trường hợp của họ thì sao? Tại sao lại hành động thế? Mình nên cho họ cơ hội sửa sai, và phải nói cách họ có thể làm chứ ko phải là cách chỉ nói cho cơ hội lần nữa.
Ngày trước, khi con quyết định nghỉ việc và vào Nam, ba có bảo để ba nói chuyện với anh Tú - GD vietpictures, con đã ko đồng ý, đã ko cho ba số điện thoại để nói chuyện. Vì anh ấy không phải nguyên nhân chính của hành động ngày hôm đó. Con chỉ biết chọn cách đi riêng cho mình để học tập tốt hơn và rèn luyện đủ bản lĩnh đương đầu với những cạnh tranh trong một môi trường làm việc với đam mê. Con không chọn cách trốn tránh nữa và chọn đối diện với những cạnh tranh của cá nhân trên cùng một môi trường. Để làm tốt thì con phải học phải rèn luyện. Để khi nào Công dân tòan cầu cần con, con sẽ lại tiếp tục hành trang xây dựng nó. Đúng như kiểu hết cấp 1 thì phải lên cấp 2. Giờ đây anh Tú là người thầy thực sự của con ba ạ... Con còn phải học anh nhiều lắm trong cách hy sinh bản thân mình để duy trì 1 công ty truyền thông phát triển và bền vững... Nhưng con sẽ tự học cách bảo vệ chương trình truyền hình thực tế trước những suy nghĩ muốn bóp méo sự thật.
 Làm việc và xây dựng  cuộc sống luôn cần có cái Tâm.

Đến ngày hôm nay, những gì con trải qua, con chưa bao giờ muốn thanh minh cho con đường mình đi. Con chọn sự vất vả vì con muốn được tìm ra con đường thực sự đưa mình đến thành công trong PR Môi trường. Đã 4 năm, khoảng thời gian ko dài để con học, nhưng có những dự án con đưa ra từ 4 năm trước thì giờ ai có tiền mới lò dò tìm cách làm.... Trong khi 4 năm trứơc đến câu hỏi thứ 3 để thuyết phục tính khả thi thì con đành dừng lại. Vì muốn trả lời câu hỏi đó thì phải có tiền, có kinh phí cho nghiên cứu ứng dụng chứ không đơn giản là mô hình. Câu hỏi về tiêu chuẩn chất lượng vải/bạt/ chất liệu thô đã qua sử dụng để tái chế túi sách với vấn đề sức khỏe người sử dụng túi ecobag.... Nhớ hồi đó, chị Giang - GĐ Trung tâm Hành động đô thị đã hỏi và hẹn nếu con chứng minh được chị sẽ đầu tư.... Vậy phải có tiền mới chứng mình được mà ý tưởng đó đã được Thái Lan làm và nhân rộng trong cộng đồng.... 4 năm ta vẫn đi giật lùi với chính người bạn đứng bên cạnh mình vì ta lo về sự hoàn hảo.... Trong khi khái niệm ecobag còn quá mới.
4 năm con chưa để dành đủ tiền để quay lại dự án đó.... Thế mà hồi đó còn nghĩ cả kế hoạch kinh doanh rồi...:))
Con nghĩ có rất nhiều người cùng đi với mình, cùng hướng về một mục đích là bảo vệ môi trường, phát triển xã hội bền vững nhưng cái quan trọng họ thực hiện như nào.... Đừng đánh mất tự tin, niềm tin vào cách mình làm, và phải bảo vệ được kết quả làm ra để nhân rộng trong cộng đồng.... Chẳng có ai muốn đứa con mình sinh ra mà chỉ bản thân mình biết nó giỏi và thông minh đúng ko bố. Chỉ quan trọng là hãy cho đứa trẻ đó có đủ điều kiện cần để phát triển một hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất chứ thật khó để hoàn hảo.
Có lẽ kinh doanh luôn là bài toán đơn giản nhất mà nghiệm của mỗi người giải nó là vô cùng vì nó được quyết định bởi người giải nó chứ không phải người đặt bài tóan lên nó.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến