Bình yên.
Cảm nhận mọi thứ đã qua, nhưng thực sự vẫn còn đó.
Cảm nhận trang sách mới sắp lật ra, nhưng có lẽ người lật lững lờ.
Cảm nhận bình yên đang đến nhưng sao nó mãi chẳng giữ trọn bình yên
Hôm qua nó nói "Ngối sau anh cảm nhận bình yên lắm" Thực sự lúc đó bình yên, cảm nhận có sự che chở, cảm nhận có sự sẻ chia dù hai con người đang nói hai vấn đề khác nhau. Cảm nhận bến đỗ là đây. Cảm nhận mọi thứ tập trung vào anh. Cảm nhận muốn giữ giây phút đó là mãi mãi.
Hôm qua, bữa cơm gia đình với 3 thế hệ, cảm nhận được mời bà, mời cô, mời anh, con bé nhỏ bé hẳn. Bà ngoại anh sao giống bà nội nó. Cũng hay đi chùa chiền, cũng lo cho con cháu, cũng sớm hôm mong con cháu về thăm. Gặp bà, con bé ngồi líu lo về cuộc sống, về cách nó cảm nhận mỗi lần đi chùa, nó thích nói chuyện với bà và cho anh ngồi một góc riêng mình. Bà cũng quý nó. Nó cảm nhận thế khi bà gắp thức ăn cho nó, khi bà hỏi "no thật chưa?", khi bà kể về gia đình bà và kể về bố mẹ anh, về anh.
Hôm qua, lúc về, cậu anh bảo rảnh lại sang chơi nhé. Nó vui, nó cảm nhận sự ấm áp. Nó mong sẽ lại có thể quay lại. Anh vẫn chẳng nói gì... Chỉ im lặng thế với những câu chuyện ngày bé anh thế này, trước đây anh làm việc như nào, cách anh nói về cuộc sống và cách anh mơ ước của chàng kiến trúc sư mong mai thành công với bao cố gắng. Nó vẫn quan sát anh và cười nói đằng sau. Nó đợi vậy...
Hôm qua nó buộc miệng nói câu "Anh giống ba em ghê, chắc sau này sẽ giống ba em lắm"... nói xong mới nhớ "các chàng trai có muốn giống bố của cô gái mình yêu ko?"
:D Nói chung nó vẫn cứ líu lo, rồi lại lắng nghe anh chia sẻ, công trình hôm nay thế này, ngày mai có thể như sau. Nó cũng lan man kể lể ngày hôm nay nó làm gì, và nó thấy như nào. Nhưng nó vui vì giờ có người nói với nó "Xe máy hỏng để đó anh mang đi sửa cho"...
Mà nó thì lại cố tình chẳng dắt xe đi vá xăm. :D
Đấy có phải nó đang bình yên.
Cảm nhận trang sách mới sắp lật ra, nhưng có lẽ người lật lững lờ.
Cảm nhận bình yên đang đến nhưng sao nó mãi chẳng giữ trọn bình yên
Hôm qua nó nói "Ngối sau anh cảm nhận bình yên lắm" Thực sự lúc đó bình yên, cảm nhận có sự che chở, cảm nhận có sự sẻ chia dù hai con người đang nói hai vấn đề khác nhau. Cảm nhận bến đỗ là đây. Cảm nhận mọi thứ tập trung vào anh. Cảm nhận muốn giữ giây phút đó là mãi mãi.
Hôm qua, bữa cơm gia đình với 3 thế hệ, cảm nhận được mời bà, mời cô, mời anh, con bé nhỏ bé hẳn. Bà ngoại anh sao giống bà nội nó. Cũng hay đi chùa chiền, cũng lo cho con cháu, cũng sớm hôm mong con cháu về thăm. Gặp bà, con bé ngồi líu lo về cuộc sống, về cách nó cảm nhận mỗi lần đi chùa, nó thích nói chuyện với bà và cho anh ngồi một góc riêng mình. Bà cũng quý nó. Nó cảm nhận thế khi bà gắp thức ăn cho nó, khi bà hỏi "no thật chưa?", khi bà kể về gia đình bà và kể về bố mẹ anh, về anh.
Hôm qua, lúc về, cậu anh bảo rảnh lại sang chơi nhé. Nó vui, nó cảm nhận sự ấm áp. Nó mong sẽ lại có thể quay lại. Anh vẫn chẳng nói gì... Chỉ im lặng thế với những câu chuyện ngày bé anh thế này, trước đây anh làm việc như nào, cách anh nói về cuộc sống và cách anh mơ ước của chàng kiến trúc sư mong mai thành công với bao cố gắng. Nó vẫn quan sát anh và cười nói đằng sau. Nó đợi vậy...
Hôm qua nó buộc miệng nói câu "Anh giống ba em ghê, chắc sau này sẽ giống ba em lắm"... nói xong mới nhớ "các chàng trai có muốn giống bố của cô gái mình yêu ko?"
:D Nói chung nó vẫn cứ líu lo, rồi lại lắng nghe anh chia sẻ, công trình hôm nay thế này, ngày mai có thể như sau. Nó cũng lan man kể lể ngày hôm nay nó làm gì, và nó thấy như nào. Nhưng nó vui vì giờ có người nói với nó "Xe máy hỏng để đó anh mang đi sửa cho"...
Mà nó thì lại cố tình chẳng dắt xe đi vá xăm. :D
Đấy có phải nó đang bình yên.
Nhận xét
Đăng nhận xét