Nó trở về ...
"Đi mãi lại về với biển ồn ào
Lặng im mãi cũng hiểu gió mặn đầu môi"
Đó là hai câu thơ nó nghĩ lúc nó ngồi trước biển... Nó thấm hiểu nỗi cô đơn của ước mơ nhỏ bé, nó cũng hiểu nó đang làm cho những người yêu thương nó lo lắng nếu nó ko cảm nhận được sự bình yên. Nó đã ngồi lặng im trước biển, nó đã cười khi gặp hơi gió mặn, nó vốn rất yêu biển, và nó cũng rất yêu sự ồn ào của sóng vỗ.
Nó sinh ra ở đất núi, tại sao lại yêu biển thế? Cuộc đời nó đến nay mới đi 1 đoạn đường ngắn, nhưng nó cũng thấm đủ vị mặn chát, ngọt ngào của cuộc sống. Nó vẫn là nó, nó vẫn đi trên con đường mà nó chọn, dù chông gai, hay nhiều hố sâu, nó vẫn tự tin đi tiếp, vì nó tin nó có những người yêu thương nó thực sự. Và nó cũng hiểu nó là sự ồn ào của họ.
Đôi lần nó tự hỏi, tại sao những người yêu thương nó lại không nói cho mình biết nó cần làm gì để mọi người vui, tại sao họ im lặng để lo lắng rồi lại giang tay giúp đỡ nó khi nó khó khăn, tại sao họ chỉ đứng sau lưng nó mà ko đi cùng con đường nó để sự thành công của nó nhanh hơn. Để rồi nó nhận ra, nó là người hạnh phúc nhất thế gian vì nó được yêu thương, và được chờ đợi. Nó cũng hiểu nó cần biết lên tiếng chia sẻ, nó cần biết nhận sự giúp đỡ để hiểu mình nhỏ bé chứ chẳng lớn lao gì. Nó vẫn ương bướng ko nói khó khăn vì nó sợ mọi người chê nó nhỏ và ko tin vào ước mơ của nó, nhưng giờ nó hiểu, nó có người chia sẻ, người hiểu nó và nó lên mạnh dạn chia sẻ với họ nhiều hơn. Có như vậy nó sẽ hiểu và nhận ra nó cần làm gì để cả nó và những người yêu thương nó hạnh phúc.
Nó đã đi và nó đã về. Nó chạy trốn ồn ào để rồi lại về với ồn ào, nhưng cái ồn ào của tự nhiên không chứa hiểm nguy như ồn ào nhân tạo. Cái ồn ào mà cho nó cảm nhận bình yên nhất, cái ồn ào xuất phát từ trái tim mỗi người thân yêu cạnh nó, cái ồn ào mà nó cảm nhận thật từ khi nó chọn đến bên họ. Nó hiểu nó không còn một mình đi trên hành trình này nữa, và nó hiểu nó cần làm gì để được là bình yên.
Cái ồn ào nhân tạo mà nó hiểu, nó sợ, và nó đối diện với sự lạnh lùng sắt đá. Nó ko muốn đi vào cái ồn ào đó vì nó hiểu nỗi đau trả giá, nó thấm hiểu sự mệt mỏi của suy tính âm điệu của sự ồn ào đó. Nó sợ nó sẽ làm đau nó và làm đau những người thân yêu nó. Nó giật mình mỗi khi Rầm, nó chợt tỉnh mỗi khi nghe tiếng khóc, nó hiểu cho đi và nhận lại, nó cũng hiểu cái giá phải đánh đổi cho việc cố lấy những cái không thuộc về mình, nó chẳng muốn mang nặng những hờn ghen, hay tiếng răng nghiến vào nhau mỗi khi nghĩ lại quá khứ, tiếng khóc nấc khi chạm vào nỗi đau che giấu.
Nó hiểu và trân trọng hơn sự im lặng và lắc đầu từ chối sự ồn ào nhân tạo, để nâng niu và gìn giữ cái tự nhiên tồn tại. Nó rất lo sợ nếu ngày mai sự tự nhiên biến mất, nó sẽ là ai, và những người thân yêu của nó sẽ như nào? Có còn ai hiểu được giá trị của những bản chất xuất phát từ trái tim mỗi con người? Vậy hãy để nó với ồn ào tự nhiên, hãy khai thác nó nhưng nhớ trân trọng sự bền vững, để nó mãi hiểu nó cần tồn tại như nào.
Lặng im mãi cũng hiểu gió mặn đầu môi"
Đó là hai câu thơ nó nghĩ lúc nó ngồi trước biển... Nó thấm hiểu nỗi cô đơn của ước mơ nhỏ bé, nó cũng hiểu nó đang làm cho những người yêu thương nó lo lắng nếu nó ko cảm nhận được sự bình yên. Nó đã ngồi lặng im trước biển, nó đã cười khi gặp hơi gió mặn, nó vốn rất yêu biển, và nó cũng rất yêu sự ồn ào của sóng vỗ.
Nó sinh ra ở đất núi, tại sao lại yêu biển thế? Cuộc đời nó đến nay mới đi 1 đoạn đường ngắn, nhưng nó cũng thấm đủ vị mặn chát, ngọt ngào của cuộc sống. Nó vẫn là nó, nó vẫn đi trên con đường mà nó chọn, dù chông gai, hay nhiều hố sâu, nó vẫn tự tin đi tiếp, vì nó tin nó có những người yêu thương nó thực sự. Và nó cũng hiểu nó là sự ồn ào của họ.
Đôi lần nó tự hỏi, tại sao những người yêu thương nó lại không nói cho mình biết nó cần làm gì để mọi người vui, tại sao họ im lặng để lo lắng rồi lại giang tay giúp đỡ nó khi nó khó khăn, tại sao họ chỉ đứng sau lưng nó mà ko đi cùng con đường nó để sự thành công của nó nhanh hơn. Để rồi nó nhận ra, nó là người hạnh phúc nhất thế gian vì nó được yêu thương, và được chờ đợi. Nó cũng hiểu nó cần biết lên tiếng chia sẻ, nó cần biết nhận sự giúp đỡ để hiểu mình nhỏ bé chứ chẳng lớn lao gì. Nó vẫn ương bướng ko nói khó khăn vì nó sợ mọi người chê nó nhỏ và ko tin vào ước mơ của nó, nhưng giờ nó hiểu, nó có người chia sẻ, người hiểu nó và nó lên mạnh dạn chia sẻ với họ nhiều hơn. Có như vậy nó sẽ hiểu và nhận ra nó cần làm gì để cả nó và những người yêu thương nó hạnh phúc.
Nó đã đi và nó đã về. Nó chạy trốn ồn ào để rồi lại về với ồn ào, nhưng cái ồn ào của tự nhiên không chứa hiểm nguy như ồn ào nhân tạo. Cái ồn ào mà cho nó cảm nhận bình yên nhất, cái ồn ào xuất phát từ trái tim mỗi người thân yêu cạnh nó, cái ồn ào mà nó cảm nhận thật từ khi nó chọn đến bên họ. Nó hiểu nó không còn một mình đi trên hành trình này nữa, và nó hiểu nó cần làm gì để được là bình yên.
Cái ồn ào nhân tạo mà nó hiểu, nó sợ, và nó đối diện với sự lạnh lùng sắt đá. Nó ko muốn đi vào cái ồn ào đó vì nó hiểu nỗi đau trả giá, nó thấm hiểu sự mệt mỏi của suy tính âm điệu của sự ồn ào đó. Nó sợ nó sẽ làm đau nó và làm đau những người thân yêu nó. Nó giật mình mỗi khi Rầm, nó chợt tỉnh mỗi khi nghe tiếng khóc, nó hiểu cho đi và nhận lại, nó cũng hiểu cái giá phải đánh đổi cho việc cố lấy những cái không thuộc về mình, nó chẳng muốn mang nặng những hờn ghen, hay tiếng răng nghiến vào nhau mỗi khi nghĩ lại quá khứ, tiếng khóc nấc khi chạm vào nỗi đau che giấu.
Nó hiểu và trân trọng hơn sự im lặng và lắc đầu từ chối sự ồn ào nhân tạo, để nâng niu và gìn giữ cái tự nhiên tồn tại. Nó rất lo sợ nếu ngày mai sự tự nhiên biến mất, nó sẽ là ai, và những người thân yêu của nó sẽ như nào? Có còn ai hiểu được giá trị của những bản chất xuất phát từ trái tim mỗi con người? Vậy hãy để nó với ồn ào tự nhiên, hãy khai thác nó nhưng nhớ trân trọng sự bền vững, để nó mãi hiểu nó cần tồn tại như nào.
Thi sĩ Ðoàn Như Khuê đã cảm khái nỗi đau khổ của con người nơi cõi trần, viết nên bài thơ "Bể thảm" đầy xúc cảm:
Trả lờiXóaBỂ THẢM
Bể thảm mênh mông sóng lụt trời,
Khách trần chèo một lá thuyền chơi.
Thuyền ai ngược gió, ai xuôi gió,
Coi lại cùng trong bể thảm thôi.
Coi lại cùng trong bể thảm thôi,
Nổi chìm, chìm nổi biết bao người.
Kiếp người nghĩ cũng lênh đênh quá,
Quá cánh bèo trên mặt nước trôi.
Quá cánh bèo trên mặt nước trôi,
Nước trôi bèo nổi, ngán cho đời.
Cuộc đời đổi đổi thay thay mãi,
Trải mấy lần dâu hóa bể khơi.
Trải mấy lần dâu hóa bể khơi,
Một hai ba tuổi, chín mười mươi.
Xiết bao mừng rỡ bao thương xót,
Khóc mấy mươi phen, mấy trận cười?
Khóc mấy mươi phen, mấy trận cười?
Dẫu cười chưa hẳn đã là vui.
Trần vui sao lại cho là tục?
Mới lọt lòng ra đã khóc rồi!
Mới lọt lòng ra đã khóc rồi!
Kiếp trần ngán lắm khách trần ơi!
Một lần mình khóc, lần người khóc,
Sống thác đôi lần, giọt lệ rơi.
Sống thác đôi lần, giọt lệ rơi.
Cảnh phù du cũng khéo trêu người.
Bể bao nhiêu nước, bao nhiêu thảm,
Lấp chẳng đầy, cho tát chẳng vơi.