Sự thật là...( hay Bức thư tình thứ 4 )

(bài này con viết trên Facebook... đưa lại đây nếu ba chưa đọc trên face) 


Ba mẹ bạn giỏi có thể bạn sẽ giỏi...
Ba mẹ bạn giàu không có nghĩa bạn cũng giàu, nhưng mang tiếng con nhà giàu thì có...
Ba mẹ bạn đẹp chưa chắc bạn đã là người đẹp nhưng phần nào có hưởng chút duyên...
Ba mẹ bạn thành công không có nghĩa bạn sẽ là người thành công nhưng sức ép với sự thành công của ba mẹ là rõ ràng...
Cuối cùng bạn sẽ là người hiểu rõ nhất bạn là ai, và bị ảnh hưởng từ ai, để hình thành nên suy nghĩ và thói quen hành động.

Như mình, mình bị ảnh hửơng từ người cha.... Người đàn ông mà mình luôn nhìn hình mẫu để chọn chồng, người mà luôn lạnh lùng với mọi thứ xung quanh nhưng lại có thể cười rất tươi và đưa tay ra giúp đỡ người khó khăn hơn mình. Người đã cho mình tư tưởng sống tự lập từ bé và cũng luôn quát mắng mình dù mình có đúng hay sai....
Có lẽ mà mình chưa bao giờ biết lúc nào mình nên được nhận 1 lời khen gợi. Mình kính nể ông, tôn trọng ông như cách mình chọn sống đúng nghĩa là mình... Phải chăng vì thế mà ba con hay xô xát, hay xa nhau... nhưng tình thương của ông như núi Thái Sơn để có thể khiến đứa con gái như mình khóc hàng đêm... Mình luôn khát khao được một lần ba mình sẽ công nhận mình và không lấy bất kỳ hình mẫu nào ra để so sánh vì đơn giản mình là mình mà thôi....

Mình có một gia đình hạnh phúc nhờ chính sức lực của ba mình vươn lên... Ông có thể là một nhà chính trị tài ba nếu như ko chuyển đổi sang làm kinh tế vì vợ vì con.... Ông luôn nghĩ cho người thân xung quanh trước khi nghĩ cho mình... Ông luôn tự cho mình một sự hạnh phúc là ăn cơm với đậu sống sốt cà chua thêm ly rượu hay cơm với cá kho... Sau mỗi lần đi tiếp khách về, ông luôn tự chế biến lại món ăn nào mà ông thấy ngon nhất để cho mẹ con mình thưởng thức... Và hương vị món ông nấu có lẽ mình không bao giờ biết nơi thứ hai có nó....Với người ngoài ông luôn vui vẻ và cởi mở, nhưng với con cái thì ông là người cha nghiêm khắc và sâu sắc.... Mình thích lặng lẽ bên ông lúc ông say sưa vẽ, thích ngồi một góc xa xa để nhìn ông chứ chẳng dám ngồi gần... Ko phải vì xa cách đâu... vì đơn giản ông là bóng hình rất lớn mà mình và em trai chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng vượt qua được bản lĩnh của ông...

Ông cũng là người cha đã nhắn tin xin lỗi con gái, mà mình biết ... rất ít có người cha làm như vậy... đặc biệt với một người đàn ông bản lĩnh... Phải chăng vì thế mình lại càng bướng bỉnh xa ông?

Giờ ông luôn mong mình sớm ổn định, mong mình có thể sống bình yên bên cạnh tình yêu mình lựa chọn chứ không phải đơn thân độc mã xứ người...
Nhiều khi nghĩ VN nhỏ quá... hay đi ra nước ngoài luôn thế là đỡ bị giục về đi khi chưa có gì ràng buộc... nhưng thực sự thật khó giải thích cái níu kéo của trái tim....

Hình như SG có sức mạnh lớn lắm... lớn hơn cả hình bóng người cha đang nghĩ chu tòan cho con gái rượu....
Mình cảm ơn cuộc đời đã cho mình làm con gái ông, và mình cảm ơn tình yêu đã cho mình biết mình cần lựa chọn điều gì để bình yên là mãi mãi, chứ không phải là sự trốn chạy hay vơ quàng một đáp án...
Sự thật là Mình rất yêu Sài Gòn.

 
Đố biết đây là cái gì trên bầu trời nhà mình :))

Nhận xét

Bài đăng phổ biến