Biết chửi..........
(Bài này cũng viết lâu lắm rồi, từ hồi còn ở Hà Nội, và tâm trạng lúc đó là cực kỳ mệt mỏi, giờ úp lại để răn mình học chữ Nhẫn)
Khi nào mình biết chửi?
Có lẽ là lúc mình muốn chửi thẳng vào đời, chửi mình "dáng đi", chửi những con dao sắc nhọn vô hình có trên đời, chửi lòng người 2 dạ.... Chửi cái hèn hạ khi mình im lặng để đón nhận kết quả đúng sai cũng ok. Chửi cái thái độ chai lì, chửi cái tự ti treo trên mặt và suy nghĩ của mình
Nhớ khi bé, mỗi lần mình học chửi thằng hàng xóm, mẹ sẽ chẳng nương tay, tát thẳng vào mồm mình. Nhớ khi mình hư, bố sẽ chẳng nhẹ nhàng nhắc nhở và sẽ đánh mình thật đau cho mình nhớ và ko tái phạm. Lớn lên mình chẳng chửi thề, đôi lúc tức quá thì nói thẳng thích thì làm, ko làm được thì nói thẳng để mình chịu trách nhiệm. Lớn lên cái tư tưởng sợ đòn dao vô hình đã khiến mình cẩn thận hơn trong hành trình
Đi cả dọc đất nước, mình ko biết đã nghe bao lần chửi từ những người "giỏi" để rồi mình thấm một điều, nghe chửi nhiều mình chai mất rồi. Mình vẫn chẳng chửi được người khác. Nhiều khi ngứa mắt thì cũng chỉ cười rồi để trong lòng xử lý sau.
Rồi mình lớn, trưởng thành trong cái nghiệp mình đi, mình tin khi mình sống thật thì mình chẳng sợ điều gì hết, có lẽ vì thía mà mình đam mê hoạt động tình nguyện vì ở đó niềm tin được đề cao tuyệt đối. Nhiều lúc muốn chửi nhưng lại sợ tình nguyện viên tự ái, nhiều lúc mắng ầm ĩ chúng nó lại nghe tình nguyện viên kêu chị ấy hiểu mình...Chung quy cho cùng muốn làm thằng chửi bới cũng khó.
Từ bé, mình thích học võ, thích chơi những trò mà con trai hay chơi như bóng đã, bi a, chơi khăng... mình ko muốn bị con trai bắt nạt nên mình thích có anh trai để mình được kể tội tụi nó. Rồi mình cũng có anh trai, có những người anh trai thực sự bên cạnh những người anh xã hội,quen biết, thông thường ...
Có người anh trai coi mình như em ruột, chăm lo cho mình rất nhiều, hiểu mình rất nhiều, và dạy mình cách sống cách làm việc mình yêu thích. Mình vẫn chẳng được ông anh trai nào dạy chửi ...
Lớn và trưởng thành, mình luôn học để những ức chế trong lòng, im lặng cho đến khi gặp bạn mới tuôn ra, nên nhiều lúc ngồi với bạn bè mình tòan kể chuyện mình đã giữ trong lòng như nào. Rồi bạn mình lắng nghe, nhưng chẳng nghe được mãi. Có lẽ họ đã chửi mình hâm khi cứ che đi những bức xúc đó hay chê câu truỵện dài mãi ko có kết, cả đời kể ko hết. Và... mình vẫn chưa chửi ai...
Nhưng hôm nay, mình đã chửi, chửi mình, chửi đời, chửi cái yên lặng trong mình suốt bao ngày qua. Mình chửi mình khi muốn nghĩ đến sự chạy trốn, cách che lấp cảm xúc mà mình đang có. Mình chửi mình ko can đảm chạy níu giữ tình yêu, ko nói nổi 1 câu" em sai rồi, làm lại nhé."
Mình băt đầu để ý những câu chửi thâm sâu, mình bắt đầu biết chửi khi mình ôm bực dọc trong lòng, đơn giản như vậy giúp mình quên đi cái đè nặng để tư tưởng thông suốt làm cái tiếp theo. Mình chửi mình ngu mãi chẳng chịu khôn để người giỏi mãi chẳng hiểu " Ngu lâu khó đào tạo" để người giỏi tự hào " Tao cóc thèm làm với thằng ngu, vì thằng ngu ko xứng làm với tao, vì thằng ngu là thẳng chỉ để nghe chửi mà thôi"
Nhân ra mình cũng hay chửi các bạn tình nguyện viên chậm chạp, để rồi nhận ra, chẳng ai có thể tiến bộ trong cảm xúc ức chế, trong cái suy nghĩ mình là người kém cỏi.
Rồi mình nhận ra, mình chửi họ khác nào mình đang chửi chính mình vì cái thằng thông minh thì kiểu gì chẳng làm được với thằng ngu,kẻ đần. Những người ko làm được nhiều nhưng họ có thể làm tốt từng cái mà chẳng giỏi dạy dỗ. Mình cứ nóng vội để mọi thứ cứ tan tành ra trong cái vòng chửi bới. Cuối cùng im lặng hay chửi bới cũng chẳng khiến bạn giỏi hơn trong mắt mọi người mà đơn giản là bạn giỏi khi bạn biết mình đang làm việc với ai, và mình cần làm gì để cả mình và họ trở thành người bạn đồng hành của mình.
Mình đã biết chửi... và mình đã chửi mình hàng ngày để cảm nhận thấm thía những câu chửi cũng là liều thuốc lớn lao cho tinh thần.
Khi nào mình biết chửi?
Có lẽ là lúc mình muốn chửi thẳng vào đời, chửi mình "dáng đi", chửi những con dao sắc nhọn vô hình có trên đời, chửi lòng người 2 dạ.... Chửi cái hèn hạ khi mình im lặng để đón nhận kết quả đúng sai cũng ok. Chửi cái thái độ chai lì, chửi cái tự ti treo trên mặt và suy nghĩ của mình
Nhớ khi bé, mỗi lần mình học chửi thằng hàng xóm, mẹ sẽ chẳng nương tay, tát thẳng vào mồm mình. Nhớ khi mình hư, bố sẽ chẳng nhẹ nhàng nhắc nhở và sẽ đánh mình thật đau cho mình nhớ và ko tái phạm. Lớn lên mình chẳng chửi thề, đôi lúc tức quá thì nói thẳng thích thì làm, ko làm được thì nói thẳng để mình chịu trách nhiệm. Lớn lên cái tư tưởng sợ đòn dao vô hình đã khiến mình cẩn thận hơn trong hành trình
Đi cả dọc đất nước, mình ko biết đã nghe bao lần chửi từ những người "giỏi" để rồi mình thấm một điều, nghe chửi nhiều mình chai mất rồi. Mình vẫn chẳng chửi được người khác. Nhiều khi ngứa mắt thì cũng chỉ cười rồi để trong lòng xử lý sau.
Rồi mình lớn, trưởng thành trong cái nghiệp mình đi, mình tin khi mình sống thật thì mình chẳng sợ điều gì hết, có lẽ vì thía mà mình đam mê hoạt động tình nguyện vì ở đó niềm tin được đề cao tuyệt đối. Nhiều lúc muốn chửi nhưng lại sợ tình nguyện viên tự ái, nhiều lúc mắng ầm ĩ chúng nó lại nghe tình nguyện viên kêu chị ấy hiểu mình...Chung quy cho cùng muốn làm thằng chửi bới cũng khó.
Từ bé, mình thích học võ, thích chơi những trò mà con trai hay chơi như bóng đã, bi a, chơi khăng... mình ko muốn bị con trai bắt nạt nên mình thích có anh trai để mình được kể tội tụi nó. Rồi mình cũng có anh trai, có những người anh trai thực sự bên cạnh những người anh xã hội,quen biết, thông thường ...
Có người anh trai coi mình như em ruột, chăm lo cho mình rất nhiều, hiểu mình rất nhiều, và dạy mình cách sống cách làm việc mình yêu thích. Mình vẫn chẳng được ông anh trai nào dạy chửi ...
Lớn và trưởng thành, mình luôn học để những ức chế trong lòng, im lặng cho đến khi gặp bạn mới tuôn ra, nên nhiều lúc ngồi với bạn bè mình tòan kể chuyện mình đã giữ trong lòng như nào. Rồi bạn mình lắng nghe, nhưng chẳng nghe được mãi. Có lẽ họ đã chửi mình hâm khi cứ che đi những bức xúc đó hay chê câu truỵện dài mãi ko có kết, cả đời kể ko hết. Và... mình vẫn chưa chửi ai...
Nhưng hôm nay, mình đã chửi, chửi mình, chửi đời, chửi cái yên lặng trong mình suốt bao ngày qua. Mình chửi mình khi muốn nghĩ đến sự chạy trốn, cách che lấp cảm xúc mà mình đang có. Mình chửi mình ko can đảm chạy níu giữ tình yêu, ko nói nổi 1 câu" em sai rồi, làm lại nhé."
Mình băt đầu để ý những câu chửi thâm sâu, mình bắt đầu biết chửi khi mình ôm bực dọc trong lòng, đơn giản như vậy giúp mình quên đi cái đè nặng để tư tưởng thông suốt làm cái tiếp theo. Mình chửi mình ngu mãi chẳng chịu khôn để người giỏi mãi chẳng hiểu " Ngu lâu khó đào tạo" để người giỏi tự hào " Tao cóc thèm làm với thằng ngu, vì thằng ngu ko xứng làm với tao, vì thằng ngu là thẳng chỉ để nghe chửi mà thôi"
Nhân ra mình cũng hay chửi các bạn tình nguyện viên chậm chạp, để rồi nhận ra, chẳng ai có thể tiến bộ trong cảm xúc ức chế, trong cái suy nghĩ mình là người kém cỏi.
Rồi mình nhận ra, mình chửi họ khác nào mình đang chửi chính mình vì cái thằng thông minh thì kiểu gì chẳng làm được với thằng ngu,kẻ đần. Những người ko làm được nhiều nhưng họ có thể làm tốt từng cái mà chẳng giỏi dạy dỗ. Mình cứ nóng vội để mọi thứ cứ tan tành ra trong cái vòng chửi bới. Cuối cùng im lặng hay chửi bới cũng chẳng khiến bạn giỏi hơn trong mắt mọi người mà đơn giản là bạn giỏi khi bạn biết mình đang làm việc với ai, và mình cần làm gì để cả mình và họ trở thành người bạn đồng hành của mình.
Mình đã biết chửi... và mình đã chửi mình hàng ngày để cảm nhận thấm thía những câu chửi cũng là liều thuốc lớn lao cho tinh thần.
Nhận xét
Đăng nhận xét