Đẽo cây giữa đường...
:D Câu chuyện này con đọc hồi bé... cũng tự nhắc mình hàng ngày. Bố nhắc con hôm nay.... Câu truyện dân gian nhắc nhau về ý trí.
Con gái có cái tính bướng là "Vác cày ra đẽo giữa đường lại đẽo theo cách của mình" nên khổ cái hay bị nghe mắng từ chính mình và những lời ngon ngọt của người muốn mình làm theo ý họ, rồi người khen là hại mình, người mắng là thương mình.... nhưng chỉ mình hiểu mình muốn đẽo cái gì.
Cuộc sống dạy mình phải biết chắt lọc và lắng nghe.... Con gái nhớ lúc bé nhà có quyển sách Đắc nhân tâm trên giá sách của bố... quyển mỏng, giấy ngả vàng.... con gái đọc đến giờ vẫn nhớ. Giờ quyển Đắc nhân tâm của con đẹp và dày gấp mấy lần quyển ngày xưa nhưng vẫn để gối đầu giường, mỗi sáng lại đọc bất kỳ 1 bài trong đó.
Con thích nghề truyền thông, vì tính con thích hòa đồng, thích làm những điều mà con và bạn bè cùng thích.... Điều đó khiến con có nhiều bạn bè, và bố cũng biết gần hết bạn bè con.... Cái gì nhiều cũng chưa hẳn là tốt... chính vì thế mà con được nhiều sự quan tâm.
Nhưng con có con đường con đi... "Tâm " dẫn lối mình đi hàng ngày, lòng bình an, yên giấc ngủ là con hạnh phúc. Con biết bố thương con, lo con bướng bỉnh, nên con phải cố gắng nhiều hơn.
Giờ con cố gắng học tốt, rèn tốt.... Nhờ bố mẹ giúp con trên đường học ngày hôm nay. Nhờ chính bản thân con phải cố gắng giữ vững quyết tâm.... Chậm chạp, hay đi sau bạn bè ko phải là sự thua kém mà chỉ là cách ta chọn đi con đường phù hợp với chính bản thân ta thôi.
Bố vẫn dạy " Nghèo thì lâu mà giầu thì mấy chốc". Nhưng cuộc đời định nghĩa được nghèo, nhưng chẳng định nghĩa chuẩn được giàu vì lòng tham ko có đáy.... Tự thân ta nhắc ta phải biết đủ và biết cần đúng điều gì thôi.... Bố nhỉ?
Con gái có cái tính bướng là "Vác cày ra đẽo giữa đường lại đẽo theo cách của mình" nên khổ cái hay bị nghe mắng từ chính mình và những lời ngon ngọt của người muốn mình làm theo ý họ, rồi người khen là hại mình, người mắng là thương mình.... nhưng chỉ mình hiểu mình muốn đẽo cái gì.
Cuộc sống dạy mình phải biết chắt lọc và lắng nghe.... Con gái nhớ lúc bé nhà có quyển sách Đắc nhân tâm trên giá sách của bố... quyển mỏng, giấy ngả vàng.... con gái đọc đến giờ vẫn nhớ. Giờ quyển Đắc nhân tâm của con đẹp và dày gấp mấy lần quyển ngày xưa nhưng vẫn để gối đầu giường, mỗi sáng lại đọc bất kỳ 1 bài trong đó.
Con thích nghề truyền thông, vì tính con thích hòa đồng, thích làm những điều mà con và bạn bè cùng thích.... Điều đó khiến con có nhiều bạn bè, và bố cũng biết gần hết bạn bè con.... Cái gì nhiều cũng chưa hẳn là tốt... chính vì thế mà con được nhiều sự quan tâm.
Nhưng con có con đường con đi... "Tâm " dẫn lối mình đi hàng ngày, lòng bình an, yên giấc ngủ là con hạnh phúc. Con biết bố thương con, lo con bướng bỉnh, nên con phải cố gắng nhiều hơn.
Giờ con cố gắng học tốt, rèn tốt.... Nhờ bố mẹ giúp con trên đường học ngày hôm nay. Nhờ chính bản thân con phải cố gắng giữ vững quyết tâm.... Chậm chạp, hay đi sau bạn bè ko phải là sự thua kém mà chỉ là cách ta chọn đi con đường phù hợp với chính bản thân ta thôi.
Bố vẫn dạy " Nghèo thì lâu mà giầu thì mấy chốc". Nhưng cuộc đời định nghĩa được nghèo, nhưng chẳng định nghĩa chuẩn được giàu vì lòng tham ko có đáy.... Tự thân ta nhắc ta phải biết đủ và biết cần đúng điều gì thôi.... Bố nhỉ?
Nhận xét
Đăng nhận xét